Hơn 40 Blog. Hơn 300 Nhà thơ nổi tiếng Thế giới và những Lời chúc – Giai thoại – Chuyện tình hay nh

Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2017

Thơ ĐỨC - Hermann Hesse


Hermann Hesse (2 tháng 7 năm 1877 – 9 tháng 8 năm 1962) – là nhà thơ, nhà văn, họa sĩ của Đức và Thụy Sĩ. Giải Nobel văn học năm 1946.

Tiểu sử:
Hermann Hesse sinh ngày 02 tháng 7 năm 1877 tại Calw, Württemberg, Đế chế Đức. Cha mẹ mong muốn ông trở thành một nhà thần học nhưng sau khi học hết bậc phổ thông, Hesse đi làm nghề xuất bản, bán sách và hoạt động văn học.

Năm 1899 xuất bản tập thơ đầu tiên Những bài ca lãng mạn và viết một số bài phê bình những ít được chú ý. Tiểu thuyết Peter Camenzind (1904) là sự thành công mang tính nghề nghiệp đấu tiên. Từ đó, Hesse hoàn toàn cống hiến cho sự nghiệp sáng tác văn học, chủ yếu viết truyện vừa và truyện ngắn với những yếu tố mang tính tự thuật. Cũng trong năm 1904 Hesse kết hôn với cô Mari Bernouli người Thụy sĩ và chuyển đến Gaienhofen, một vùng hẻo lánh ở Bodensee.

Năm 1924 ông trở thành công dân Thụy Sĩ. Sau khi kết hôn lần thứ hai với ca sĩ Người Thụy Sĩ là Ruth Wenger và sau một khóa tâm lý trị liệu, ông xuất bản tiểu thuyết Sói đồng hoang (1927), một cuốn sách thuộc hàng best-seller. Tiểu thuyết Trò chơi với chuỗi hạt cườm (1943) như một bản tổng hợp toàn bộ sự nghiệp sáng tác của ông và nâng lên một tầm cao mới vấn đề về sự dung hòa đời sống tinh thần và thế tục. Thời kỳ đảng Quốc xã cầm quyền ở Đức, nhà văn sống “lưu vong” ngay trên quê hương mình. Ông được trao giải Nobel văn học năm 1946.

Tác phẩm:
Thơ:
Những bài ca lãng mạn (Romantische Lieder, 1899), thơ
Thơ (Gedichte, 1902), thơ
Trên đường (Unterwegs, 1911), thơ
Thơ của người họa sĩ (Gedichte des Malers, 1920), thơ
Thơ tuyển (Ausgewählte Gedichte, 1921), thơ
Khủng hoảng: Trích từ Nhật ký (Krisis : Ein Stück Tagebuch, 1928), thơ
Sự an ủi của đêm (Trost der Nacht, 1929), thơ
Thơ mới (Neue Gedichte, 1937), thơ
Thơ (Gedichte, 1942), thơ
Văn xuôi:
Peter Camenzind (Peter Camenzind, 1904), tiểu thuyết
Dưới bánh xe lăn (Unterm Rad, 1906), tiểu thuyết
Siddhartha (Siddhartha, 1920), tiểu thuyết
Sói đồng hoang (Der Steppenwolf, 1927), tiểu thuyết
Hành trình về Phương Đông (Die Morgenlandfahrt, 1932), tiểu thuyết
Trò chơi với chuỗi hạt cườm (Das Glasperlenspiel, 1943), tiểu thuyết



Một số bài thơ

ĐÊM
(Die Nacht)

Đêm gần gũi và quyến rũ lạ cùng
Hai đứa hiểu nhau trong từng ý nghĩ
Chúng tôi sinh ra trong cùng xứ sở
Và coi nhau như những người anh em.


Sau đó nàng lấy tấm vải giăng ra
Và ôm lấy tôi với lòng tha thiết
Khẽ gật đầu, lên má tôi ve vuốt
Và hỏi tôi: anh đã sẵn sàng chưa?
1907


Ở NƠI ĐÓ
(Drüben)

Ở nơi đó, giữa những ngọn đồi
Giữa ánh sáng của mặt trăng tái nhợt
Trong bóng đêm muôn đời đang đứng khóc
Tuổi thanh xuân đã chết của tôi.

Ở nơi đó, giữa những ngọn đồi
Trên ngôi mộ của nữ hoàng đứng gác
Và thơ thẩn trong bóng đêm than khóc
Hồn của tình yêu đã chết của tôi.

Ở nơi đó, giữa những ngọn đồi
Ở nơi đó có ngôi đền lạnh lẽo
Một cơn gió không nhà đang tru tréo
Cầu nguyện cho thần thánh đã chết rồi.
1897


GIỜ NGHỈ VIỆC
(Feierabend)

Giờ nghỉ việc buổi chiều ra khu vườn
Ngồi trên ghế lắng nghe trong xa xăm
Giữa buổi chiều hoàng hôn đang dần tắt
Dàn đồng ca những dòng suối vang lên.

Dòng suy nghĩ trong tháng ngày mỏi mệt
Nối đuôi nhau trong lặng lẽ quay về
Nỗi khổ, niềm vui, hy vọng tái tê
Và thời tuổi trẻ… Đó là hạnh phúc.
1905
  

TA LÀ MỘT NGÔI SAO
(Ich bin ein Stern)

Ta là một ngôi sao giữa trời xanh
Mảnh vỡ thiên đàng, coi thường thế giới
Đang cháy lên trong ngọn lửa của mình.

Ta là biển giữa con sóng về đêm
Biển thở than cho nỗi niềm gian khó
Làm lễ nghi cho lầm lỗi của mình.

Ta là kẻ bị đuổi khỏi trần gian
Kẻ lữ hành khổ đau và kiêu hãnh
Là ông vua vương quốc đã không còn.

Ta giống như niềm đam mê kín thầm
Nhà không lò, cuộc chiến không gươm giáo
Là nỗi đau không hợp với sức mình.
1896


RAVENNA
(Ich bin auch in Ravenna gewesen)

Tôi cũng từng đến thành phố Ravenna
Một thành phố nhỏ nhắn, thành phố chết
Có những di tích và những nhà thờ
Mà ta vẫn đọc trong nhiều cuốn sách.

Bạn đi bộ và nhìn xung quanh bạn
Những con dường ẩm ướt bởi cơn mưa
Và ở đó cả ngàn năm câm nín
Cỏ và rêu ở nơi đó có thừa.

Ôi tiếng vọng từ những khúc ca xưa
Không ai cười mà lắng nghe theo nó
Những con người trên những con phố cổ
Vẫn suy tư cho đến tận đêm khuya.
1902

  
TẤT CẢ CÁI CHẾT
(Alle Tode)

Tất cả cái chết tôi đã chết rồi
Và lần nữa muốn chết từng cái chết
Chết bằng cái chết của đất trong cát
Chết bằng cái chết của gỗ trong cây
Bằng cái chết của chiếc lá mùa hè
Bằng cái chết của đá trên vách đá
Chết nghèo khổ, đẫm máu của con người.

Tôi muốn lần nữa sinh ra làm bông hoa
Muốn lần nữa sinh ra làm cây cỏ
Làm bướm, chim, hươu nai và cá
Và với mỗi hình thù như thế
Sẽ dựng lên nỗi buồn của tôi
Đến khổ đau trong bậc cuối
Đến đau khổ của con người.

Ô, vòng cung run rẩy kéo căng
Nỗi buồn điên cuồng giơ nắm đấm
Khi hai cực của cuộc sống
Muốn hòa mình!
Một lần nữa, một lần nữa, thường xuyên
Ngươi đuổi ta từ cái chết đến sinh
Đến bắt đầu của con đường đau khổ
Con đường mà Thượng Đế đã dành riêng.
  



TRONG SƯƠNG MÙ
(Im Nebel)

Thơ thẩn trong sương mù
Mỗi bụi cây, hòn đá
Không biết gì về nhau
Mọi thứ đều riêng lẻ.

Bạn từng có vô vàn
Khi đời còn ánh sáng
Giờ màn sương buông xuống
Chẳng còn ai xung quanh.

Quả thật, chẳng ai khôn
Không biết gì bóng tối
Khi quanh ta vây lấy
Và tách biệt bóng đêm.

Thơ thẩn trong sương mù
Đời vốn là đơn lẻ
Người không biết về nhau
Đều cô đơn vì thế.


.NGÀY TĨNH LẶNG
(Stiller Tag)

Giá được dạo chơi dưới ánh mặt trời
Trên đường phố chạm vào vai ai đấy
Ăn một bữa ăn no ở một nơi
Và suy nghĩ về một tình yêu mới!

Nhưng nếu như những điều này không thấy
Thì vẫn còn nhiều thứ để ước mơ
Nghe Chopin, Mozart, Bach, Schubert
Rồi thưởng thức hoa và thơ ca vậy.

Và nếu đời không cho tôi tình cảm
Thì tôi cầu Chúa cho số phận này
Cái ánh sáng dễ thương và bí ẩn
Sẽ vẫn còn sống mãi ở trong tôi.

  
BỞI VÌ ANH YÊU EM
(Weil ich dich liebe.. )

Bởi vì anh yêu em trong đêm tối
Đến bên em, anh cuồng dại thì thầm
Và để em không bao giờ quên nổi
Anh giữ hồn em cùng với hồn anh.

Tâm hồn em, muôn đời anh gìn giữ
Dù khổ đau hay vui sướng ngập tràn
Tình của anh cháy bừng trong hoang dã
Chẳng thiên thần nào cứu rỗi được em.

 

TÌNH CA (1)
(Liebeslied (1) - Ich bin der Hirsch und du das Reh)

Anh là hươu, còn em là nai
Em là chim, còn anh là cây
Em là mặt trời, anh là tuyết trắng
Em là ngày, anh là giấc mộng say.

Từ đôi môi ngủ trong đêm anh gửi
Con chim vàng sẽ bay đến bên em
Giọng yêu thương, đôi cánh màu sặc sỡ
Chim hót cho em câu hát yêu thương
Một bài ca của tình anh chan chứa.


 NGÀY MÙA ĐÔNG
(Wintertag)

Ôi ánh sáng mới tuyệt vời làm sao
Ngày hôm nay sáng ngời trong ánh tuyết
Từ xa xa một màu hồng sáng rực
Nhưng mùa hè thì có phải hè đâu.

Ôi chân dung xa vắng của cô dâu
Thơ của tôi về em còn hát mãi
Ôi ngọn lửa tình bạn bè rực cháy
Nhưng tình yêu thì có phải tình đâu.

Ánh trăng của tình bè bạn sáng lên
Tôi sẽ còn thơ thẩn lâu trong tuyết
Cho đến khi trên núi đồi, hồ nước
Ngọn lửa tình yêu mùa hạ cháy bừng. 
  

HUÝT GIÓ
(Pfeifen – Klavier und Geige, die ich wahrlich schätze)

Piano và violon – tôi quí những thứ này
Nhưng để học thì thời gian không đủ
Trong cái cuộc đời lăng xăng đủ thứ
Tôi chỉ cần biết huýt gió mà thôi.

Và quả thực, tôi chưa phải bậc thầy
Nghệ thuật dài lâu, cuộc đời ngắn ngủi
Thương cho ai không biết cách huýt gió
Riêng việc này thì tôi quả là may.

Môn nghệ thuật này tôi thấy lên tay
Tôi tiến bộ từng ngày trông thấy rõ
Đến một ngày, trước cuộc đời gian khó
Tôi huýt gió lên, và thế, kệ thây đời!

Xem thêm:





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét