Hơn 40 Blog. Hơn 300 Nhà thơ nổi tiếng Thế giới và những Lời chúc – Giai thoại – Chuyện tình hay nh

Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2017

Thơ BULGARIA - Blaga Dimitrova



Blaga Nikolova Dimitrova (2 tháng 1 năm 1922 – 2 tháng 5 năm 2003) – nhà thơ, nhà văn Bulgaria, Phó tổng thống Cộng hòa Bulgaria từ 1992 đến 1993.

Blaga Dimitrova sinh ở Byala Slatina, Bulgaria. Năm 1945 tốt nghiệp khoa ngữ văn Đại học Sofia. Năm 1951 bảo vệ luận án tiến sĩ “Mayakovsky và thơ Bulgaria” tại trường viết văn Gorky ở Moskva. Bà là nhà thơ, nhà văn, nhà báo nổi tiếng ở Bulgaria được nhận nhiều giải thưởng của Bulgaria và châu Âu. Bà từng là Tổng thư ký Hội hữu nghị Bulgaria – Việt Nam, từng sang thăm Việt Nam nhiều lần. Bà kết hôn với nhà phê bình Văn học Jordan Vasilev. Năm 1967 bà nhận bé gái Hà Thu Hoàng ở Hải Phòng làm con nuôi, ngoài ra bà không có con nào khác.


Blaga Dimitrova mất ngày 2 tháng 5 năm 2003 vì bệnh ung thư.



Một số bài thơ


LÀM PHỤ NỮ


Làm phụ nữ – đó là một nỗi đau
Khi còn thiếu nữ – dễ dàng thương tổn
Thành người yêu dấu – lại càng đau đớn 
Khi trở thành người mẹ – thật đắng cay. 
Nhưng điều khủng khiếp nhất trên đời này
Đau đớn nhất là làm người phụ nữ
Mà không nếm trải qua tất cả
Thấu tận mỗi niềm đau. 
  

Да бъдеш жена

Да бъдеш жена – това е болка.

Когато ставаш девойка – боли,
Когато ставаш любима – боли.
Когато ставаш майка – боли.
Но най-непоносима на земята
е болката да си жена, 
непознала всички тия болки
до една…


THIẾU TÌNH YÊU


Thiếu tình yêu, tôi sống tiếp đời mình
Không còn lo đợi chờ chuông điện thoại
Nỗi đau dịu đi, cõi lòng tê tái
Gió lặng ngừng và sông cũng đóng băng.

Không còn trên đôi má vẻ tươi hồng

Nhưng không tái nhợt vì đêm thức trắng
Không cảm thấy như rơi vào vực thẳm
Mà cũng không bay bổng giữa trời xanh.

Không có gì tồi tệ - nhưng không còn

Những cử chỉ hướng chân trời vô tận
Không tối tăm – nhưng nhìn vào xa thẳm
Không thấy cuộc đời rộng lớn mênh mông.

Không còn mệt mỏi mỗi buổi chiều hôm

Nhưng không sảng khoái tưng bừng mỗi sáng
Không còn run rẩy trước lời hờn giận
Nhưng không cháy lên như lửa than hồng. 

Tôi sẽ không còn khóc trên vai anh

Và không cười lên trước niềm hạnh phúc
Không còn chết lặng đi vì ánh mắt –
Nhưng hỏi lòng: liệu còn sống hay chăng.



Без любов


Без любов от днес нататък ще живея.

Независима от телефон и случай.
Няма да боли и няма да копнея.
Ставам вързан вятър и замръзнал ручей.

Няма да съм бледна подир нощ безсънна –

но и няма да ми запламти лицето.
Няма вдън земя от мъка да потъна –
но и няма да политна към небето.

Няма да съм лоша – но и няма вече

жест като безкраен хоризонт да сторя.
Няма да ми притъмнява – но далече
няма да ми се отваря цял просторът.

Няма вечерта да чакам изморена –

но и утрото за мен не ще изгрява.
Няма от слова да зъзна вкочанена –
но и няма да изгарям над жарава.

Няма да заплача над жестоко рамо –

но и няма от сърце да се засмея.
Няма да умирам аз от поглед само –
но и всъщност няма вече да живея. 


NỤ CƯỜI 


Thế giới cần sự can đảm
Cần hành động và cần lời
Bạo dạn và ánh mắt tươi sáng
Không cúi đầu trước bất cứ ai.
Thế giới cần những cử chỉ rộng
Để mở ra những chân trời
Cần nụ cười phụ nữ thật tươi
Để đánh thức lòng dũng cảm.



Усмивка


Нуждае се светът от смелост,

от дръзки думи и дела,
от светли погледи, които
пред никого не падат ничком,
от жестове така широки –
да прекрояват хоризонта,
и от една усмивка женска,
за да събужда мъжество.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét