Hơn 40 Blog. Hơn 300 Nhà thơ nổi tiếng Thế giới và những Lời chúc – Giai thoại – Chuyện tình hay nh

Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2017

Thơ TÂY BAN NHA - Bécquer


Gustavo Adolfo Bécquer (thường lấy bút danh: Bécquer; tên đầy đủ: Gustavo Adolfo Domínguez Bastida; Bécquer là họ hàng đằng mẹ - những người Đức di cư sang Tây Ban Nha từ thế kỷ XVI) (17 tháng 2 năm 1836 – 22 tháng 12 năm 1870) – nhà thơ, nhà văn Tây Ban Nha, một trong những nhà thơ trữ tình lớn nhất Tây Ban Nha thế kỷ XIX.

Tiểu sử:
Gustavo Adolfo Bécquer sinh ở Seville, Tây Ban Nha, là con trai của một họa sĩ. Mồ côi bố mẹ từ nhỏ, ở với gì. Học ở San Telmo's School nhưng chủ yếu là tự học. Năm 1854 lên thủ đô Madrid sống bằng nghề viết báo, soạn kịch và làm thơ. Chịu ảnh hưởng của Lord Byron, Heinrich Heine, E. T. A. Hoffmann, Alfred de Musset. Nhiều năm cùng với em trai là hoạ sĩ làm sách về lịch sử các tu viện Tây Ban Nha. Năm 1861 Béquer cưới vợ nhưng cuộc hôn nhân không hạnh phúc, đến năm 1868 họ chia tay nhau. Gustavo Adolfo Bécquer mất ở Madrid vì bệnh lao.

Gustavo Adolfo Bécquer sống một cuộc đời ngắn ngủi và khó nhọc. Chỉ sau khi qua đời, sáng tác của ông mới được đánh giá cao. Thế hệ năm 98 và thế hệ năm 27 thừa nhận thơ của Bécquer là “sự khởi đầu của thơ trữ tình hiện đại Tây Ban Nha”. Tập thơ trữ tình “Rimas” và tập truyện cổ tích hoang tưởng “Legendas” của ông được coi là những kiệt tác của văn học Tây Ban Nha. Những tác phẩm này được xuất bản thường xuyên ở Tây Ban Nha, được dịch ra hầu hết các thứ tiếng châu Âu và nhiều ngôn ngữ trên thế giới. Sáng tác của Gustavo Adolfo Bécquer có ảnh hưởng đến nhiều nhà thơ lớn của Tây Ban Nha và châu Mỹ Latin thế kỷ XX.

Tác phẩm:
*Toàn tập tác phẩm (Obras completas. Madrid: Aguilar, 1949)
*Thơ và đời (Gustavo Adolfo Bécquer. Vida y poesía. Madrid: Gredos, 1958)



CÔ GÁI MẮT XANH (Rima XIII)

Nếu mà em, ơi cô gái mắt xanh
Với nụ cười trong ánh nhìn rạng rỡ
Thì khi đó chắc là anh cứ ngỡ
Ánh mặt trời chiếu trên biển màu xanh.

Nếu mà em, ơi cô gái mắt xanh
Mỗi khi khóc trên mắt em dòng lệ
Thì khi đó lòng anh đây cứ ngỡ
Hoa tím bừng như lửa cháy trong sương.

Và nếu mà em, cô gái mắt xanh
Trong đêm tối bừng lên niềm ao ước
Thì ước mơ trong mắt xanh như ngọc
Anh ngỡ là sao sáng giữa trời đêm.


SAO DÒNG LỆ ĐEM NGĂN (Rima XXX)

Cái nhìn của nàng kiêu sa, đầy nước mắt
Còn bờ môi của tôi – cầu nguyện đã sẵn sàng
Nhưng niềm kiêu hãnh đã không cho nàng khóc
Và tôi một lời đã không thể thốt lên.

Chúng tôi đi riêng nhưng, có thể, có một lần
Nàng nhớ lại rằng con tim đã từng thắt trong ngực
Tôi sẽ tự hỏi mình: “Vì sao ta im bặt?”
Còn nàng: “Sao dòng lệ đem ngăn?”

  
HÃY YÊU NHAU EM NHÉ (Rima LVIII)

Nếu em muốn để cho mật ngọt này
Không trở thành đắng cay và lắng xuống
Em hãy dịu dàng ghé sát bờ môi
Khẽ thở dài rồi đặt vào trước cổng.

Nếu em muốn giữ trong lòng muôn thuở
Kỷ niệm ngọt ngào của mối tình ta
Thì hôm nay hãy yêu nhau em nhé
Để mai nói lời “tha thứ”, “chia xa”.


EM HÃY TIN (Rima LIII)

Những con én màu đen, vào tháng Năm
Trên những mái nhà bắt đầu làm tổ
Và giang cánh, lượn lờ trước phòng em
Chúng gõ nhịp, đùa vui bên cửa sổ.

Nhưng chim én bay đi không vội vàng
Chúng ghen tỵ vì chúng mình hạnh phúc
Những con én mà tên ta đã biết
Sẽ không quay về, em hãy tin anh.

Còn ngoài kia những giọt sương màu xanh
Những giọt sương long lanh trên cành lá
Chúng rơi xuống giống như từng giọt lệ
Chúng sẽ không về, em hãy tin anh.

Em hãy lắng nghe lời nói của tình
Những lời nói chẳng làm sao tránh được
Em sẽ nghe và lòng em thổn thức
Để con tim còn ngủ sẽ bừng lên.

Và bây giờ anh quì trước mặt em
Như con chiên cúi sát mình trước Chúa
Anh yêu em chân thành, em hãy tin
Yêu như anh, chưa từng ai yêu cả!



OPHELIA (Rima VI)

Như cơn gió âm thầm và lặng lẽ
Trên bãi chiến trường thấm đỏ máu tươi
Mùi hương dịu dàng tỏa khắp mọi nơi
Vẻ hài hòa trong hương đêm dịu nhẹ.

Vẻ dịu dàng và khổ đau quá mức
Trong vở bi kịch của nhà thơ Anh
Ophelia khi đó trở thành điên
Đánh rơi hoa và bắt đầu ca hát.


SERENATA (Rima XVI-Serenata)

Nếu trên ban công nhà em
Những cánh hoa chuông rung lên
Em nghĩ rằng đấy là cơn gió
Ve vuốt thì thầm
Thì em có biết rằng anh ẩn sau màu lá
Và đang thổn thức lên.

Nếu sau lưng em âm thanh lặng ngừng
Một lời như gọi
Và em nghĩ rằng ai đấy
Một giọng nói xa xăm
Thì em có biết rằng anh đang hướng tới
Và đang gọi tên em.

Và nếu con tim của em trong đêm
Bỗng náo nức rộn ràng
Một hơi thở nhẹ nhàng nóng bỏng
Khẽ chạm bờ môi em
Thì em có biết rằng, dù không nhìn thấy
Anh đang thở rất gần.

 

VẪN CÒN NƯỚC MẮT (Rima LXVIII)

Mơ gì không nhớ nữa
Nhưng giấc mơ thật buồn
Buồn lo ngập cõi lòng
Khi ta vừa tỉnh ngủ.

Đêm đã hành hạ ta
Bằng giấc mơ khủng khiếp
Chiếc gối kia sũng ướt
Bởi nước mắt nhạt nhòa.

Chẳng lẽ con tim khóc
Đau khổ vậy sao ta?
Lạy Chúa, có nghĩa là
Ta vẫn còn nước mắt!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét